Thứ năm, 25/04/2024
Bắc giang 25 °C / 25 - 33 °C
Hotline: +84.0204.3 856 624

Văn hóa / Tác giả, tác phẩm
Chia sẻ:
icon
0.5 1.0 1.5

Đón xuân giữa rừng

Cập nhật: 07:00 ngày 25/02/2018
(BGĐT) - Cuối Chạp, mưa phùn suốt ngày đêm - thứ mưa dai dẳng, quay quắt lạnh thấu ruột gan của mùa đông xứ Bắc. Giống hệt như nỗi nhớ của những người yêu nhau. Xuân cảm thấy mình sắp tan thành triệu triệu hạt bụi mưa khi đã nửa năm nay không gặp anh. Tin nhắn hay cuộc gọi không thể gửi cho cô hơi ấm hay nhịp đập trái tim trên ngực anh. 
{keywords}

Minh họa: Thế Đại

Đêm nằm nghe tiếng mưa rắc lúc dày lúc mỏng ngoài vườn, Xuân mong trời nhanh sáng để ra chờ xe. Một ngày xe chạy là cô được gặp anh, thời gian qua cô đi học xa nhà nên không thể về. Bảo làm tại một trạm kiểm lâm mãi trên Tây Yên Tử. Tết này anh trực, không về. Anh luôn là cán bộ gương mẫu, cống hiến sức trẻ cho công việc chung. Xuân biết, anh lo cho khu rừng ấy, chỉ cần sơ suất, một mồi lửa có thể thiêu rụi cả nghìn hec ta cây cối. Bố mẹ Xuân không đồng ý cho cô yêu Bảo. Với họ, con gái duy nhất làm bác sĩ ở thành phố không thể nào kết hôn với anh kiểm lâm làm tận nơi đèo heo hút gió. Thành phố thiếu gì người. 

Bao đám si mê thì chả ưng, đi ưng cái người ở rừng. Bố Xuân từng là lính kháng chiến, có lúc cũng nói: “Ở rừng lâu, con người khôn ngoan, lanh lợi, tự biết cách lo cho cuộc sống của mình”. Xuân kiên quyết yêu và chờ lấy Bảo làm chồng, hy vọng qua Tết này mẹ đồng ý. Mẹ biết thừa lý do đi từ thiện vào ngày mai của cô chính là lên thăm Bảo. Đã nhiều lần Bảo đến nhà Xuân nhưng đành phải quay về, mẹ Xuân không tiếp. Hai người yêu nhau ngồi dựa lưng lặng lẽ bên công viên. Họ biết chắc chỉ có thể chờ thời gian, chứ không thể xa nhau được. Bảo năm nay đã 30, còn Xuân 28, không ai còn quá trẻ để bồng bột nữa.

Xuân nghe trong mưa dường như có tiếng Bảo hú vang bên sườn núi. Hôm ấy trời đẹp, nước suối trong vắt, Xuân chân trần khỏa nước đùa vui, Bảo ngồi trên tảng đá, tinh nghịch ném những viên sỏi nhỏ xuống. Anh cài lên tóc Xuân một bông hoa rừng vàng như nắng. Tiếng cười đùa vang một góc rừng. Cây rừng biết rõ, trái tim họ đã chung một nhịp. Xuân thường ngủ thiếp đi sau một ngày mệt nhọc trong bệnh viện bằng hình dung về Bảo như thế. Nụ cười của anh ấm áp, xóa tan đi mọi nghi ngại, ánh mắt ấy, cô không gặp ở bất cứ nơi nào. Khuôn mặt anh sáng và hiền. 

Xuân lên xe lúc trời còn tối sẫm. 28 Tết, xe đông khác thường. Kẻ ngược người xuôi mang lỉnh kỉnh đủ thứ. Xuân cũng mang một ba lô nặng nào bánh chưng, giò, chè lam, trà, rượu… và một cá khăn ấm tặng người yêu. Gió rít qua cửa xe, làng mạc trôi vùn vụt, những dải núi đã hiện ra rõ hơn. Xuân khẽ mỉm cười  khi nhớ lại lần đầu tiên gặp nhau. Năm năm trước, Xuân theo đoàn thực tập đi cùng các bác sĩ bệnh viện tỉnh lên vùng cao khám chữa bệnh miễn phí. Gần trưa, Xuân nhìn thấy một anh kiểm lâm cõng bà cụ trên lưng đến khám. Cụ bị viêm phế quản. Nhìn mồ hôi rịn trên hai má hồng rực của anh, Xuân hỏi: “Đây là bà anh à”? Anh từ tốn đáp lại: “Dạ không, đây là bà cụ  sống gần nơi chúng tôi làm nhiệm vụ, cụ bị ốm mấy hôm rồi, con cái đi vắng hết nên tôi đưa đi”. Ra vậy, hỏi chuyện anh, Xuân mới biết anh ở đây đã được hai năm, mãi trong khu rừng nguyên sinh, cách chỗ này chừng 3 km. Nghĩ chàng trai cao ráo này cõng bà cụ đi bộ 3 cây số, Xuân nể quá. Đôi mắt to và sáng của anh nhìn thẳng vào khuôn mặt Xuân khiến cô bối rối. Xuân được phân công theo xe của đội tình nguyện chở anh và bà cụ về bản. Dọc đường, hai người trẻ cứ nhìn nhau, dường như họ đều có cảm giác từng gặp nhau đâu đấy rồi. Từ chuyến xe đó, họ có số điện thoại, thường xuyên hỏi thăm nhau. 

Mọi chuyện sẽ dừng ở đó nếu như cuộc đời không có chữ duyên. Sau lần gặp đầu tiên chừng hai tháng, họ đã gặp lại nhau trong bệnh viện. Đêm ấy Xuân trực, anh điện thoại cho Xuân giọng như hụt hơi, gấp gáp: “Xuân ơi, hãy giúp anh, cứu bạn anh với, anh đang ở phòng cấp cứu bệnh viện em”. Xuân chạy lại, không rõ đã nghĩ về nhau nhiều hay lo lắng quá mà hai người nắm chặt tay nhau. Đồng đội anh bị thương nặng sau khi vật lộn với đám lâm tặc ở rừng. Bảo và Xuân ngồi bên nhau cả đêm, mãi khi ca phẫu thuật thành công họ mới vui được. Anh có dịp kể về gia đình, cuộc sống của mình cho Xuân. Xuân cũng vậy và cô biết, bằng một cách tế nhị, anh đã nói, suốt từ ngày gặp Xuân, dường như anh đã phải lòng cô. Xuân tranh thủ những ngày ít việc, chạy ra phố mua cho anh những món ăn nhẹ hoặc rủ anh đi bộ quanh hồ. Anh thay mặt đơn vị chăm sóc đồng đội cùng với gia đình họ. Có hôm anh về rừng, hai ngày chưa xuống, lòng Xuân như lửa đốt. Đi qua dãy hành lang phòng cấp cứu, Xuân nhớ dáng ngồi của anh, nhớ cái nắm tay chân thật, nhớ giọng nói đàn ông mạnh mẽ của anh. Chiều ấy bên anh dạo phố, Xuân đã nhận ra, đời mình cần anh. Anh xuống bệnh viện, Xuân chạy ra đón suýt ôm chầm lấy. Anh tặng cho Xuân một khóm lan rừng và nói khẽ “anh yêu em”. Xuân suýt làm rơi cái máy đo huyết áp đang cầm trên tay. Bỗng thấy sao ngượng ngùng, run rẩy đến thế. Tối ấy, Xuân chính thức nhận từ anh những cái hôn của tình yêu. 

- Đến lối vào Trạm kiểm lâm Tây Yên Tử rồi nhé, ai xuống không? – phụ xe  nhắc to. Xuân choàng dậy, xách ba lô xuống. 

Bảo đã đứng bên xe máy chờ sẵn. Anh chạy lại đỡ đồ cho cô. 

- Em mệt không? Mang gì nhiều thế?

- Em không, mang Tết cho anh đấy. Xuân vui đến mức ôm anh nghẹt thở, đòi anh cõng đi một đoạn rồi mới quay lại lên xe máy về trạm. Đã lâu, Xuân mới lại đến nơi này, trạm gồm một dãy nhà 5 phòng liền kề, có bếp và giếng nước, khu vệ sinh. Giờ có thêm sân bóng chuyền hơi khá rộng. Hai người cứ ríu rít bên nhau không rời. Bữa cơm chiều có bánh chưng, giò lụa, chè lam, rượu ngon. Các đồng đội của anh cũng đến ăn tất niên sớm. Ai cũng cười rất ý nhị rồi liếc Bảo một cái, khi có cô gái xinh đẹp dường này ở trong phòng. Anh Lâm trạm trưởng mang sang một cành đào rừng cắm vào cái lọ trên bàn rồi pha trò: “Chúc mừng nhé, hoa đào này may mắn lắm, mùa xuân ai gặp nó đều có phúc, chúc cô cậu nhanh cho tụi anh ăn cỗ”. 

Khi mọi người đã về, Bảo dắt Xuân lên chòi canh lửa, đứng nhìn ra cánh rừng mênh mông. Xuân thấy trùng điệp màu xanh nối nhau không giới hạn, thỉnh thoảng có đám lá non màu hung đỏ hoặc một thảm hoa vàng nổi bật trên nền rừng. Từ đây có thể thấy từng vệt khói mỏng trong tầm mắt, phát hiện sớm hiểm họa cháy rừng. Hoàng hôn đổ xuống bìa rừng lộng lẫy. Tiếng chim trong veo. Lòng Xuân thư thái khác lạ. Đứng đây, cô hiểu vì sao mà anh yêu nơi này đến thế. Cô ôm mặt Bảo hỏi: “Anh yêu em hơn hay rừng hơn nhỉ?”. “Em nhìn đi, rừng bao nhiêu hoa lá, anh yêu em từng ấy, đủ chưa?” Xuân hạnh phúc nép vào ngực anh. Cô nói dịu dàng: “Em nghĩ, mẹ sẽ đồng ý cho em lấy anh, vì nay em đi, mẹ biết mà không nói gì. Ngày mai, em ra ủy ban xã cùng đoàn từ thiện tặng quà Tết cho trẻ em nghèo, rồi em về ăn tất niên với bố mẹ, mồng 3 anh về, em đón”. “Ừ, có xe của đoàn về thì tối cũng không sợ, anh gửi biếu bố mẹ em ít nấm hương rừng, tự tay anh đi hái phơi khô. Lát nữa anh và em đi thăm bà cụ anh cõng dạo nọ nhé, cụ năm nay già lắm rồi, năm ngoái lũ trôi mất nhà, thương lắm. 

Mình đến biếu cụ ít tiền sắm Tết”. “Vậy sao? Vâng. Thế quà của em đâu?”. Bảo dí tay vào trán Xuân rồi nắm tay Xuân đi xuống ven con suối nhỏ. Cả một vạt hoa cải vàng rực nở ven bờ. Đẹp quá. Cảnh sắc như trong mơ. “Quà của em đấy” - Bảo cười tươi, tranh thủ chụp cho Xuân những bức ảnh đầy lãng mạn trong ánh hoàng hôn. 

Rừng đêm xào xạc. Muôn vì sao như sà thấp xuống. Tiếng tắc kè nghe xa vắng như đến từ miền hồng hoang. Rời nhà bà cụ về, Xuân cứ nghĩ mãi, những thanh niên thành phố chỉ cần bớt ăn uống tiêu xài một chút là có thể giúp được người như bà lão. Xuân nói với anh về ý định lập quỹ từ thiện cho các đoàn viên trẻ trong bệnh viện. Anh thấy ấm áp khi người mình yêu có trái tim nhân hậu. Còn anh thì nói về ngọn đồi bên kia, nơi anh và đồng đội vừa ươm trồng hàng  ngàn cây mới. Xuân thấy đời mình thật may mắn khi được ăn Tết sớm với những người yêu rừng, cống hiến tuổi xuân cho vùng đất đầu nguồn. 

Dường như trong gió lạnh đã có hương mùa xuân thổi đến. Hai người tan vào nhau trong hơi thở nồng nàn. Rừng đào lưng chừng dốc như bừng nở triệu triệu bông rực rỡ…

Truyện ngắn của Nguyễn Thị Mai Phương

Chia sẻ:

Ý kiến bạn đọc (0)

Bình luận của bạn...