Thứ bảy, 27/04/2024
Bắc giang 27 °C / 27 - 40 °C
Hotline: +84.0204.3 856 624

Văn hóa / Tác giả, tác phẩm
Chia sẻ:
icon
0.5 1.0 1.5

Hạnh phúc sau hiểu lầm

Cập nhật: 07:00 ngày 15/04/2018
(BGĐT) - Gần tháng nay, Hoa rơi vào tâm trạng chán nản, hụt hẫng. Chồng chị thay tâm đổi tính khác quá, không còn nhận ra nữa. Hình như anh ấy đã có người khác. 
{keywords}

Minh họa: Thế  Đại

Thế nhưng đã có bằng chứng gì đâu? Hằng ngày anh ấy vẫn chu đáo với vợ con, vẫn đi làm như thường lệ. Hoa đã dò hỏi gần xa nhưng chẳng có tin tức gì đáng ngờ cả. Mọi người đều nghĩ và nhận xét tốt về chồng chị.

Thế nhưng, cái hộp bao cao su trong túi áo của Hùng chị phát hiện hôm giặt quần áo cứ như dấu hỏi, có lúc như mũi dao đâm vào tim chị. Hoa có thói quen trước khi cho quần áo vào máy giặt, bao giờ cũng kiểm tra túi áo, túi quần xem có vật cứng, tiền nong hay giấy tờ gì không. Hôm nay chị sững người khi thấy hộp bao cao su nằm gọn trong túi áo khoác của chồng. Người chị lạnh toát, mặt thất thần. Có phải thế này mà cả tháng nay anh ấy cứ kiếm cớ lạnh nhạt với mình? Sao lại đổ đốn đến vậy? Phó công an xã lại tha hóa thế này ư?- Nghĩ là anh ấy tuần tra đêm hôm mệt mỏi... Vậy mà thế này đây? 

“Cô Hoa ở nhà à? Sao không ra đê xem hội vật?”. Có tiếng người ngoài ngõ, Hoa nhìn ra thấy bà Quyên, phụ trách công tác dân số của xã. Hoa vội đáp thay cho lời chào. “Bá Quyên hả? Em không. Mời bá vào nhà chơi đã”. Bà Quyên tong tả đi vào. Ngồi chưa ấm chỗ, bà đã lên tiếng: “Chú ấy đâu rồi?”. “Dạ. Nhà em ra chỗ vật mà bá”. “Ừ nhỉ. Hôm nay cánh công an xã ở đó tất đấy. Bảo vệ hội vật mà”. “Vâng. Nhà em đi từ sớm bá ạ”. Cả hai người vừa uống nước vừa trò chuyện. 

Bà Quyên có tiếng tếu táo, vui tính. Bà tán chuyện chẳng kém cánh đàn ông. Tiếu lâm thì khỏi nói. Bỗng bà  nhìn Hoa, hỏi: "Từ đầu năm đến nay…, chuyện ấy vẫn ổn chứ?”. “Phải gió cái bá này!”- Hoa đỏ mặt đấm vào lưng, trong khi bà Quyên vẫn thủng thẳng: “Chỗ chị em cứ tâm sự thật với nhau. Tớ làm công tác dân số, việc gì phải giấu giếm”. Hoa thở dài, xịu mặt xuống, đôi mắt nhìn ra xa. “Khổ lắm bá ạ! Cả tháng nay chúng em có gì đâu!”. “Thế hả - Bà Quyên tròn mắt - Tôi không tin”. “Thật mà - Hoa thành thực. “Lại thế nữa!”. Bà Quyên băn khoăn tỏ vẻ nghi ngờ, rồi hỏi: “Thế cái hộp bao cao su vẫn còn nguyên à?”

Hoa tròn mắt. Sao bà ấy biết cả cái hộp bao cao su của chồng mình nhỉ? Phải lựa hỏi bà ta xem sao. “Hộp bao cao su nào hả bá?”. “Cái hộp bao cao su phát cho các đại biểu dự hội nghị tổng kết công tác dân số năm vừa rồi đấy. Thế chú ấy không nói gì với cô à?”. “Không. Ai cũng được phát hả bá?”. “Phát tất. Mỗi người một hộp". “Giời ạ! Thế mà em cứ tưởng…”. “Tưởng gì?”. Hoa cười: “Thôi, em chả nói nữa. Bá làm như thế là bao cao su hơi bị lạm phát đấy”. “Thì tuyên truyền, quảng bá mà. Này, hiệu quả lắm đấy!”. 

Rồi bà Quyên thao thao nói về công tác dân số xã, của bản thân bà. Đúng là bệnh nghề nghiệp. Trong lúc đó, Hoa lại vui vui khi nghĩ về chồng. Vậy là mối nghi ngờ Hùng lăng nhăng bên ngoài đã được loại bỏ. Cái hộp bao cao su đó đã rõ nguồn gốc. Chỉ còn lại băn khoăn là tại sao gần tháng nay anh ấy bỏ bê mình nữa thôi. Hay là anh ấy ngoại tình? Có chốn, có nơi nào khác? Dám lắm. 

“Cô Hoa có nhà không đấy?”. Tiếng ông Thực, Trưởng Công an xã oang oang. Bà Quyên và Hoa cùng ngoảnh ra ngõ. Theo sau ông Thực là cô Phấn, Trạm trưởng Trạm y tế xã. Hoa chạy ra đon đả: “Em chào bác Thực! Chào cô Phấn!”. “Chào cô. Lại có cả bá Quyên ở đây nữa à?”.  

“Tưởng ông ở hội vật của làng cơ mà?”- Bà Quyên hỏi, ông Thực thủng thẳng: “Sáng em ở đó. Dự khai mạc xong, em cùng cô Phấn lên huyện. Ngoài đó có cậu Hùng cùng anh em khác rồi”. “Gớm. Đầu năm mà bác với cô Phấn đã lên huyện làm gì sớm thế?”. Hoa sốt sắng hỏi. “Chính xác là lên trung tâm y tế huyện”.  Ông Thực đáp: “Chúng em lên lấy cái này”.

Vừa nói, ông Thực đưa tay mở cặp lấy ra một tờ giấy. Cả bà Quyên và Hoa cùng tò mò chờ đợi. Chả biết việc gì mà ông ấy cứ úp mở mãi thế nhỉ? “Tin vui cho cô Hoa, chú Hùng đây!”- Ông Thực chìa tờ giấy đưa cho Hoa. Hoa ngạc nhiên đưa tay nhận tờ giấy. Bà Quyên ngồi gần lại đọc cùng. “Kết quả xét nghiệm HIV/AIDS”. Hoa trố mắt, vội ngẩng lên nhìn ông Thực và Phấn: “Sao nhà em phải xét nghiệm thế này? Có phải anh ấy lăng nhăng gì không bác? Phải không cô Phấn?”. Hoa hỏi dồn. Bà Quyên cũng ngây mặt nhìn ba người. Chờ cho Hoa bớt ngạc nhiên, ông Thực giải thích: “Không phải vậy cô Hoa ạ. Chuyện là thế này. Cái đêm hôm anh em chúng tôi phục kích bắt thằng Khóa trên làng Thượng chứa chấp chất ma túy đó. Đêm ấy chú Hùng bị mấy thằng nghiện đâm cái kim tiêm vào mông. Chúng tôi sợ lây nhiễm HIV nên đã lấy máu chuyển lên trung tâm y tế huyện đưa lên tỉnh xét nghiệm”. 

“Thực ra kết quả về trung tâm y tế huyện từ trước Tết cơ - Phấn nói bổ sung cho ông Thực - Nhưng thế là may lắm rồi. Không hề gì. Ổn rồi! Em chúc mừng anh chị nhá”.

Hoa vẫn ngỡ ngàng: “Sao nhà em không nói gì với em nhỉ?”. “Anh Hùng dặn không ai được nói gì về việc anh ấy bị kim tiêm đâm, về việc lấy máu xét nghiệm HIV chị ạ. Đặc biệt, giữ kín không cho chị biết, sợ chị lo”, Phấn nói. “Đúng đấy cô Hoa ạ - Ông Thực tiếp - Giờ thì yên tâm rồi nhá!”. “Thảo nào…”. Hoa buột miệng.  

Hoa nhanh chân vào trong lấy hộp bánh kẹo mời mọi người. Chị cuống lên vì sung sướng. Mọi nghi ngờ về chồng tan biến. Người đâu mà lì lợm, kín tiếng thế không biết. 

Nắng xuân vàng như mật ong. Cây cối ngoài vườn xanh mướt. Chim chóc hót véo von. Tiếng trống thúc từng hồi từ hội vật vọng về khiến lòng chị xốn xang, phơi phới.

Truyện ngắn của Đỗ Xuân Thu

Chia sẻ:

Ý kiến bạn đọc (0)

Bình luận của bạn...