Về thăm quê
Sao hôm nay hoa may dày mạnh bạo
Để bước chân con líu ríu ngập ngừng?
Mô đất bờ ao, nơi con thường kiễng chân chờ đợi nỗi mừng
( mẹ về chợ đến bến đò là biết)
Cái hạnh phúc chia nhau phần bánh đúc,
Bát tương nhà thơm mãi đến hôm nay!
Có gì đâu mà sống mũi cứ cay?
Ngôi nhà ấy vẫn ba gian, hai chái,
Vườn vẫn là xoan, là na, là bưởi,
Cái giếng đầu hồi từng soi bóng thay gương.
Bờ cỏ này đây lối con tới trường,
Manh áo mỏng chân tím bầm sương lạnh...
Cha cặm cụi một đời im lặng,
Mẹ tảo tần một đời lo toan...
Bãi Bờ Vòng nơi mẹ sinh con
Cha cắt rốn bằng thanh nứa sắc
Nay làng xóm đã trồng cam, trồng mít
Gốc cây nào đúng chỗ nhúm nhau xưa?
Dòng sông xanh chở nặng tuổi thơ
Kỷ niệm lắng vào phù sa từng hạt
Cho những ngày xa cứ nối dài cơn khát
Giữa đô thành nhiều lúc thấy chơi vơi!
Hai mươi năm xa vắng mẹ ơi,
Giờ trở lại ắp đầy thời thơ ấy
Sao có thể làm điều gì xằng bậy?
Chiếc roi giắt mái nhà, con vẫn nhớ mỗi chiều hôm!
Mẹ đón con bằng rau muống chấm tương
Hạt cơm mới có vị mồ hôi mẹ
Vẫn bánh đúc ngày xưa mẹ mua khi phiên chợ,
Mộc mạc, tròn đầy là tình mẹ phải không?
Dù con đi muôn phương ngàn phương,
Ngôi nhà mẹ vẫn là tổ ấm.
Với tình mẹ con mãi là bé bỏng
Một lời ru che mát suốt đời con!...
Nguyễn Thị Quế
Ý kiến bạn đọc (0)