Thứ bảy, 27/04/2024
Bắc giang 32 °C / 28 - 40 °C
Hotline: +84.0204.3 856 624

Văn hóa / Tác giả, tác phẩm
Chia sẻ:
icon
0.5 1.0 1.5

Hạnh phúc mỉm cười

Cập nhật: 09:38 ngày 22/08/2021
(BGĐT) - Em là đứa con gái thiếu tình thương của mẹ từ rất lâu. Ngày mẹ bỏ nhà đi em còn rất nhỏ, tại sao mẹ lại bỏ đi và bỏ lại em – em vẫn luôn tự hỏi. Từ ấy, em sống cùng bố trong căn nhà cũ kỹ. Nhiều năm sau đó, tin tức về mẹ vẫn bặt vô âm tín.

Anh thì khác một chút, anh sống bên mẹ từ nhỏ. Được mẹ yêu thương và che chở. Nhưng anh cũng không được sống trong một gia đình trọn vẹn. Bố mẹ anh ly hôn vì bố có người phụ nữ khác, mẹ nuôi anh. Trước đó, anh đã nghĩ bố mẹ rất yêu thương nhau. Nhưng có lẽ anh đã sai.

{keywords}

Minh họa: Đinh Hương

Đó là cách làm quen giữa anh và em. Chúng ta biết đến nhau khi bắt đầu những câu chuyện về gia đình của chính mình.

Chỉ còn mình em bên cạnh bố, chứng kiến những thay đổi từ bố. Bố - người đàn ông hiền lành vốn rất thương em ngày càng trở nên cục cằn và cay nghiệt.

Bố bụi bặm hơn, uống rượu nhiều hơn, những khi say bố dễ dàng đánh mắng em. Nhưng điều làm em sợ hơn cả là bố say rồi khóc, trong cơn say bố nói những điều rất mơ hồ về mẹ.

Anh biết không, em đã lớn lên với một tuổi thơ khá nhọc nhằn, cuộc sống thiếu thốn về vật chất, còn tinh thần luôn bị ám ảnh bởi sợ hãi, những nỗi sợ rất con gái!

Có lúc em sợ cả cái hình dáng của mình. Mọi người bảo em giống mẹ như đúc. Mẹ vốn là một người phụ nữ rất đẹp, nhà mẹ ở vùng ngược xa xôi, bố đi làm gỗ nên gặp mẹ. Có lẽ vì em quá giống mẹ - người đàn bà đã khiến bố đau khổ nên bố luôn hằn học với em.

Em sợ những câu chuyện về mẹ. Những câu chuyện ấy như cát bẩn vấy lên tâm hồn non nớt như trang giấy trắng. Thế nhưng, trong miền ký ức của em, mẹ vẫn rất đẹp. Em vẫn nhớ cảm giác ấm áp khi được mẹ ôm vào lòng, những lời hát ru, những tâm sự thủ thỉ của mẹ còn vang vọng mãi bên tai em. Em sợ phải nghe thấy những điều người ta nói về mẹ, sợ những ký ức đẹp về mẹ ngày một phai nhạt.

Anh thì khác, dù vẻ ngoài của anh khá giống bố, thì mẹ vẫn vô cùng yêu anh. Khi thất vọng về bố, mẹ dành toàn bộ niềm tin và tình yêu cho anh. Nhưng thú thực, anh cũng rất sợ - những nỗi sợ của một đứa con ngoan.

Khi còn nhỏ, em vẫn nhớ. Ngày hôm ấy, không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy mẹ khóc rồi bỏ đi, bố không chỉ đánh mẹ mà còn đập phá hết đồ đạc trong nhà. Em đã khóc, em sợ hãi nhưng dường như không ai để ý tới điều đó. Em nhớ mẹ và mong mẹ hãy trở về nhưng niềm hy vọng ấy ngày càng trở nên tuyệt vọng, 1 năm rồi 2 năm và nhiều năm trôi qua mẹ không về. 

Năm em 16 tuổi mẹ đã về thăm. Mẹ nói đã có gia đình mới, mẹ đã có thêm những đứa con. Vậy là mẹ đã có một mái ấm mới, dành tình thương cho những người mới, có lẽ mẹ không yêu em như em vẫn tưởng, em òa khóc nức nở. Giá như mẹ đừng bao giờ trở về, có lẽ em vẫn còn yêu mẹ, em vẫn tin mẹ yêu em. Mẹ có biết, không có mẹ ở bên em đã rất sợ...

Em sợ, những khi say xỉn bố lại lôi em ra trút giận.

Em sợ ánh mắt người đời nhìn em xì xào, soi mói. Sợ, những phút yếu lòng không biết phải chia sẻ cùng ai.

Và em sợ phải lớn lên mỗi ngày…

Anh thì nhớ ngày bố đi, anh chỉ biết nhìn bố rời xa hai mẹ con trong im lặng. Kể từ đó, tính khí mẹ rất thất thường. Nhiều lần anh thấy mẹ khóc một mình, mẹ rất vất vả. Vì thế, anh tự nhủ không được làm cho mẹ phải buồn phiền vì mình. Dù mẹ luôn bắt anh làm những điều mà anh không thích nhưng anh luôn nghe lời mẹ. Chỉ cần mẹ vui anh sẽ làm tất cả.

Bố nói, mẹ là người đàn bà xấu. Em đã bật khóc, mỗi khi khóc em ước có một người vỗ về, những khi như thế bố lại càng cay nghiệt hơn. Em chợt nhận ra, ngay cả việc khóc thôi cũng nên lặng lẽ ở một xó nào đó mà nức nở, ấm ức, gắng đừng để bố biết. Khi lớn hơn một chút, đến thời kỳ nhạy cảm của một đứa con gái, thì những nỗi sợ trong em lại lớn dần lên. Em kể mà đôi mắt đỏ hoe.

Hồi ấy, khi em dậy thì với những thay đổi về sinh lý, sự phát triển, thay đổi cơ thể làm em rất sợ hãi nhưng không dám chia sẻ với bố. Giá như có mẹ ở bên, em đã không phải sợ hãi ngay cả những điều bình thường nhất như thế phải không anh. Em gượng cười mà nước mắt rơi lã chã.

Anh vỗ về em rồi nhẹ nhàng nói. Anh cũng thế, anh cũng từng rất sợ...

Khi còn nhỏ, anh luôn sợ những điểm số. Mẹ luôn muốn anh phải là “nhất”. Là người học giỏi nhất lớp, là cậu bé ngoan nhất lớp và là đứa con ngoan duy nhất của mẹ. Mẹ nói, hãy vì mẹ, vì tình yêu mà mẹ dành cho anh, vì tương lai mà anh phải cố lên. Anh đã rất cố gắng, đơn giản vì anh yêu mẹ. Anh sợ mẹ buồn, sợ mẹ khóc và sợ mẹ nhắc đến bố.

Nếu anh bị điểm thấp mẹ sẽ mắng hoặc đánh anh mà không cần hỏi nguyên nhân. Năm ấy, học lớp 3, anh chẳng hiểu lắm về sự tự hào cũng như điểm số cao nhất để làm gì. Anh chỉ nghĩ một điều được điểm cao mẹ sẽ không mắng, được điểm cao mẹ sẽ rất vui. Và sự sợ hãi là hơi nguồn của những điều dối trá. 

Hôm ấy, cô giáo cho đề kiểm tra toán nâng cao để khảo sát học sinh giỏi. Anh phát hiện đề nằm trong quyển sách nâng cao, anh đã chép đáp án trong đó và đương nhiên được điểm cao nhất lớp, cô giáo đã khen anh nhưng thực ra trong lòng anh không thấy vui chút nào.

Khi đón anh, mẹ nở nụ cười thật tươi, mẹ ôm anh vào lòng mà vỗ về “giỏi lắm con trai”. Anh thấy mình có lỗi định khai thật với mẹ, nhưng anh sợ rằng mẹ sẽ lại mắng và lại nói rằng “mày giống y như bố mày, cái giống dối trá”. Thà rằng cứ dối trá, vì điều ấy sẽ mãi là một bí mật, anh sẽ thấy hạnh phúc trong lòng mẹ.

Bố có hạnh phúc mới, chỉ thỉnh thoảng mới về thăm anh. Ngày nhỏ bố về thăm anh đều hơn. Nhưng càng ngày càng ít, mẹ bảo do bố bận và do anh đã lớn. Nhưng không phải, anh vào facebook thấy bố đăng ảnh đi chơi và đi du lịch thường xuyên. Trong khi bố chưa bao giờ đưa anh đi du lịch. Phải rồi, gia đình mới của bố là một gia đình giàu có. Mẹ bảo, vì người phụ nữ ấy giàu có nên bố mới bỏ mẹ con mình để đi theo người ấy. Bố có một cuộc sống khác hoàn toàn.

Có lẽ vì thế, với mẹ chỉ có học giỏi mới là con đường tiến thân duy nhất, mẹ trông mong và chờ đợi sự bứt phá ở anh. Khi lớn, anh thấy nó giống một sự trả thù. Mẹ muốn trả thù bố, muốn cho bố thấy, dù không giàu, mẹ vẫn có thể nuôi anh tốt nhất, làm những gì tốt nhất cho anh. Mẹ khước từ tất cả những người đàn ông đến bên mình, mẹ nói là vì anh. Anh tin, điều đó và luôn cố gắng làm những điều mà mẹ muốn.

Anh thích nghệ thuật, ước mơ trở thành một họa sĩ. Nhưng mẹ không muốn, mẹ bảo là đàn ông con trai phải làm những gì vinh dự, mạnh mẽ, là một kiến trúc sư hay nhà khoa học hoặc một bác sĩ chứ không phải ba cái vẽ vời đâu con. Và anh lại làm theo lời mẹ, kết quả là giờ anh học ở Trường Y Dược với điểm số cao.

Khi ấy, cảm xúc trong anh thật lẫn lộn, anh không biết mình đang buồn hay đang vui. Buồn vì niềm đam mê của mình đã không thực hiện được, buồn vì không được là chính anh, được làm những gì anh thích. Nhưng anh lại thấy vui vì mẹ hạnh phúc, vì nụ cười luôn trên môi mẹ, vì gặp ai họ cũng khen mẹ là sinh ra được đứa con vừa ngoan, vừa giỏi. Mỗi khi như vậy mẹ lại cười thật sảng khoái.

Những câu chuyện em kể về bản thân và gia đình cùng với những câu chuyện anh kể cứ thế nối tiếp nhau. Và dần dần em và anh thân thiết hơn, cảm mến nhau hơn. Tình cảm của em và anh đúng như “tình trong như đã, mặt ngoài còn e”.

* * *

Anh bị ốm, giọng thì thào qua điện thoại. Rồi anh thiếp đi.

Em đến nấu cháo hành và tía tô. Lâu rồi, anh chưa được ăn món cháo ngon như thế. Anh uống thuốc rồi thấy người đã đỡ nhiều, một chút cảm lạnh thấm vào đâu so với sức trai. Nhưng anh muốn được em quan tâm nên anh tỏ vẻ yếu ớt một chút.

Muộn rồi, em phải về...

Đừng, ở lại với anh đi, anh mệt quá!

Em phải về đây!

Em ở lại đi, trời đang mưa to lắm, về lỡ bị ốm thì sao.

Trời mưa to và sấm sét, em không sợ mưa nhưng rất sợ sấm chớp. Em đành lòng ở lại cho đến khi ngớt mưa.

Sao trời mưa mãi không tạnh.

Anh nắm tay em, hôn lên đôi tay ấy. Anh kéo nhẹ tai em, em nghe rõ những nhịp đập nơi con tim anh. Rồi anh thủ thỉ, em thấy nó lỡ mất nhịp nào không, em lắc đầu, có đấy, nó đang muốn nói yêu em!

Em ngượng ngùng, chưa kịp nói gì thì anh đã trao em một nụ hôn nồng cháy. Em như tan chảy trong vòng tay của anh, và thế là em vứt hết mọi sự gìn giữ bấy lâu nay, em thấy yêu và muốn trao hết cho anh. Ngoài trời vẫn mưa rả rích, còn tình yêu vẫn nồng nàn trong căn phòng nhỏ.

***

Cháu đã có thai!

Một tin như sét đánh với em, môi em run run không nói nên lời, nước mắt tuôn rơi, ai đó hãy nói cho em biết em phải làm gì trong lúc này đi!

Thai vẫn còn nhỏ, tuổi cháu còn khá trẻ - giọng bác sĩ nói.

Em không nghĩ được nhiều, em lắc đầu rồi khoảng hốt bỏ chạy, đằng sau là cái lắc đầu ngao ngán của vị bác sĩ.

“Anh ơi, em đã có thai” – tin nhắn được gửi đến anh. Dù thế nào em cũng nên thông báo cho anh biết.

Quả là một sự bất cẩn. Lẽ ra anh nên sớm biết sẽ có hậu quả đó. Lẽ ra anh phải lường trước, nhưng khi yêu người ta trở nên thật ngây thơ, bỏ qua tất cả, ta chỉ muốn được yêu hết mình.

- Cái đồ đĩ, mày không khác gì con mẹ mày. Đời tao đã nhục vì mẹ mày lắm rồi, giờ mày thế này tao thà chết đi còn hơn – bố lại mắng em.

- Giá như mẹ ở bên con lúc này, giá như mẹ ôm con vào lòng mà vỗ về. "Mẹ ơi, mẹ hãy nói xem con phải làm gì đi. Không, con sẽ không bao giờ bỏ rơi con của mình, dù thế nào đi chăng nữa con vẫn sẽ giữ cái thai này. Nó là kết quả tình yêu đầu đời của con, con yêu người ấy.” – em thổn thức trong nước mắt.

“Con xin bố, bố hãy cho con giữ lại đứa bé này…”

Mẹ anh đã biết chuyện, mắt bà trợn trừng nhìn anh, vẻ bất ngờ và giận dữ. Bảo nó bỏ ngay cái thai đi, giờ còn trẻ, còn học hành, con phải học để trở thành một bác sĩ giỏi, con hãy làm những điều để mẹ cảm thấy hãnh diện chứ, con vốn là con ngoan của mẹ mà. Nghe lời mẹ đi con.

“Mẹ, con vẫn luôn là con trai ngoan của mẹ, con đã luôn nghe lời mẹ. Con yêu mẹ, nhưng không có nghĩa là phải hoàn toàn làm theo những điều mẹ muốn. Lần này con xin mẹ hãy để con được sống với tình yêu của mình. Con muốn con của con được hạnh phúc. Con muốn nó được sống trong tình thương của cả bố và mẹ. Con muốn một gia đình hạnh phúc mẹ ạ!”.

Nhiều tháng sau, trong cơn đau đẻ, người lo lắng, vất vả đưa em đến viện vẫn chỉ có anh, có lẽ với em đó là hạnh phúc rồi. Em thiếp đi sau ca phẫu thuật. Mở mắt ra sau cơn đau tê tái, thế là con yêu đã chào đời, em hạnh phúc khi được làm mẹ. Anh nắm tay nhìn em trìu mến. 

Em đưa mắt nhìn anh, nhìn con và mọi thứ xung quanh. Mẹ của anh, bố và mẹ của em đang ở đây. Mọi người cùng vui vẻ, niềm hạnh phúc hiện rõ trên mặt mỗi người khi nhìn ngắm thiên thần nhỏ. Em khẽ mỉm cười!

Truyện ngắn của Trần Tú

Bìm bìm nở muộn
(BGĐT) - Bố cháu gọi cô lên.Thằng Hoàn lên tiếng gọi. Mùi nghĩ là mình ù tai nên nghe nhầm. Cô tiếp tục đảo thuốc. Tiếng đũa cọ vào thành chảo loạt xoạt. 
Cây đa hồn làng
(BGĐT) - Tin đồn về việc xã quyết định chặt bỏ cây đa giữa làng để mở con đường trong chương trình xây dựng nông thôn mới loang ra làm nóng lên khắp làng trên xóm dưới. Ai cũng tỏ ra thạo tin. Ai cũng có chính kiến của mình. Đến cả trẻ con chúng cũng tranh khôn rằng phải thế nọ, phải thế kia. Quán nước bà Huê dưới gốc đa trở nên rôm rả hơn bao giờ hết.
Người mẫu đặc biệt
(BGĐT) - Căn nhà đẹp ở khu phố cổ là tư gia của cặp vợ chồng nghệ sĩ nhiếp ảnh. Trên tường giăng đầy ảnh nữ chủ nhân. Khách mới đến sẽ có cảm giác chủ nhân cố tình khoe vợ đẹp.
Hồn xoan
(BGĐT) - Sớm mai, nhà ông Khắc có tiếng khởi động của cái xe máy cóc ghẻ, con cub 81 cổ nhất còn sót lại của làng Cổ Cò. Ngày trước nó long lanh lắm. Kim vàng giọt lệ. Cúp tôm, yếm trắng. Vỏ nhựa màu cọ rêu bóng loáng... 


Chia sẻ:

Ý kiến bạn đọc (0)

Bình luận của bạn...