Thứ tư, 24/04/2024
Bắc giang 26 °C / 24 - 32 °C
Hotline: +84.0204.3 856 624

Văn hóa / Tác giả, tác phẩm
Chia sẻ:
icon
0.5 1.0 1.5

Hoa đào bên núi

Cập nhật: 19:00 ngày 25/12/2021
(BGĐT) - Mùa đông không lạnh, hoa đào nhiều nơi cảm nhận khí trời ấm áp đã vội nở bung. Nhưng ở thung lũng thâm u này, núi sừng sững, ngày như ngắn lại, cái lạnh sâu trong đá toát ra đủ để cảm thấy vẫn có mùa đông. 

Mấy cây đào sần sùi, rêu phong mọc đây đó, rễ chúng vốn đã nhọc nhằn len lỏi trong từng thớ đá, quen chắt chiu từng bọng đất nhỏ nhoi, và dường như cũng quen nhẩm đếm từng nhịp thời gian dịch chuyển, chờ đúng độ mới nhẹ nhàng mở cánh hoa khoe sắc... Nhìn cánh hoa đào rung rinh như đang cười nơi sườn núi mờ sương, Hà thấy lòng bâng khuâng. Đến chỗ “yên ngựa”, nơi trũng xuống của dãy núi, nhìn xa như vòng eo thon, Hà nghe có tiếng con gái nhỏ nhẹ và tiếng cậu lính gác non choẹt nhưng đang cố gồng lên.

- Anh gì ơi?

- Đứng lại! Cô là ai?

- Anh có thể cho em vào chỗ cây đào kia một lát được không?

- Không... không được, đây là khu quân sự.

- Gì mà khó khăn thế hả anh.

- Xin lỗi cô, tôi đang thực thi nhiệm vụ. Nguyên tắc của tôi là không cho bất cứ ai ra vào sai nguyên tắc khi chưa có lệnh của cấp trên.

Hà dừng lại giây lát sau lùm cây, bất chợt khẽ cười với cách hành xử của anh lính trẻ. Trước sắc đẹp mọi thứ đều tan chảy, ít ra cũng yếu mềm, giữ vững nguyên tắc xem ra cũng là một cuộc chiến nho nhỏ dùng dằng ở bên trong... Tiến gần hơn, mùi hương lạ, dứt khoát không phải hương hoa đào, anh chưa bao giờ nghe ai ví von đại ý thơm như hoa đào cả. Anh hiểu là mùi hương con gái, giữa phố xá nó rất bình thường, thoắt gặp, thoắt quên cùng bao cô gái sang chảnh ngược xuôi trên đường đời. Nhưng nơi hoang vu này, nơi chỉ có đá và cỏ cây, đôi khi là mùi ngai ngái của bầy trâu lùi lũi đi qua, vậy nên mùi hương con gái ấy trở nên đặc biệt, phải nói là rất đặc biệt, nó không ăn nhập với không gian, nó như một sự pha trộn vụng về, vụng về đến lạ, vụng về đến xao lòng, vụng về mà hằn sâu, nổi lằn trong tâm não như sợi dây thắt vào thân cây lâu ngày.

{keywords}

Minh họa: ĐINH HƯƠNG

- Anh Hà... Báo cáo anh có một sự bất thường!

- Là gì vậy cậu?

- Cô ấy cứ như từ trong vách đá hiện ra. Liệu có phải là ma nữ không anh!!!? - Cậu lính gác thì thầm đầy vẻ nghiêm trọng.

- Trông em giống ma lắm sao?- Cô gái bật cười khúc khích.

- Xin lỗi cô, cậu ấy trêu thôi!

Hà thân thiện, hơi tò mò với nắm lá cây trong tay cô gái. Tâm trạng cô gái bỗng chốc thay đổi, tiến sát hàng rào thép gai, giọng nhỏ nhẹ như cánh hoa rơi, mộng mị và bí ẩn. “Ôi đào của ta, đào ơi ta đến này, còn nhớ ta không!”. Rồi cô nói như năn nỉ xin được vào chỗ cây đào, vào để chụp ảnh với đào của cô. Hà phân trần đại ý cửa này chỉ phục vụ công tác chuyên môn, không thể giải quyết cho bất kỳ ai ra vào lối này. Cô gái thất vọng, không ai hiểu nỗi niềm đang chất chứa nén đọng trong tâm. “Bản thân cô cũng là một loài hoa đó thôi, một loài hoa có hương, có sắc, lại còn có chân nữa, mà chân thì rất dài...”. Mặc tiếng trêu đùa của chàng lính gác, cô gái dường như không nghe thấy, hoặc giả dụ nghe thấy, nhưng tâm trạng cô đang bị đè nặng một tâm sự riêng, ánh mắt xa xôi vời vợi.

“Cô biết không, mai kia chúng tôi chuyển cây đào này xuống dưới vườn hoa đại đội, Tết mời cô vào chơi tha hồ mà ngắm nghía, chụp ảnh”. Câu nói kéo cô gái về với hiện tại, hoảng hốt: “Đừng đừng! Các anh ơi, các anh đừng làm thế, đừng làm đau nó, rễ nó quen mọc trên đá rồi, nếu chuyển đi nơi khác nó sẽ chết đấy! Em xin các anh... các anh đừng làm đau nó! Thôi các anh không cho em vào cũng được, nhưng các anh đừng làm đau nó... Nó mọc ở đấy cũng rất đẹp mà... Bao lâu nay nhờ có các anh mà nó còn được đứng đây khoe sắc...”. Cô gái nhìn Hà chờ một sự đồng cảm, nước mắt con gái đúng là rất đáng sợ, Hà phải cố gắng để không hứa hão, nhưng anh cũng chẳng biết nói gì để vỗ về cô gái, chỉ ậm ừ cho qua chuyện…

Dường như cô gái còn định giãi bày gì đó, làn môi xuân thì mấp máy, dưới làn da trắng hồng của gương mặt có những rung rung dịch chuyển, vài cái lúm nhỏ xíu bên má, dưới cằm cũng động đậy theo, nhưng rồi cô lại thôi… Vẫn khư khư nắm lá cây trên tay, cô gái đi cắt qua đám giàng giàng rậm rạp. Hà nhìn theo “lá gì nhỉ?” Cậu lính gác trung thành với thuyết âm mưu “có khi là bùa ngải”. Cô gái tiến ra lối mòn, bóng dáng mảnh mai thấp thoáng rồi mất hút phía sau ngọn núi. Hà quay sang căn dặn cậu lính gác trước khi trở về doanh trại... Sự xuất hiện của một cô gái ở nơi thâm u, hoang vắng mang theo ẩn tình kỳ lạ bám chặt trong tâm trí, Hà mang câu chuyện đó kể với Đại đội trưởng Đại đội kho. Và như thường lệ bao ngôn từ quen thuộc cứ thế tuôn ra: “Nhiệm vụ của chúng ta là canh gác, bảo đảm an toàn tuyệt đối kho đạn này, đặc thù nhiệm vụ không cho phép chúng ta mắc sai lầm dù là nhỏ nhất. Càng vào dịp cuối năm như này càng không được phép lơ là, chủ quan dù chỉ một giây, mọi dấu hiệu khả nghi đều phải theo dõi, đề phòng… Vì một cô gái xa lạ chưa rõ tên tuổi, mà muốn thay đổi kế hoạch của đơn vị?... Trời, tôi chịu cậu rồi, đúng là dại gái hết chỗ nói! Lại còn lý do này nọ...”

Hà vừa bối rối vừa ấm ức. Nhưng rồi chính đại đội trưởng lại hạ giọng bằng câu nằm lòng của lính kho “vành đai bảo vệ tốt nhất là lòng dân”. Anh ta giao cho Hà cái trách nhiệm tìm hiểu thêm về cô gái... Đấy là điều anh ta nói ra miệng, còn có thứ khác nữa đang nằm trong gan ruột. Đại đội trưởng vốn là dân kỹ thuật chuyển sang ngạch chỉ huy, trông cằn cỗi, cũ kỹ, nhưng gắn bó với kho lâu năm, bao lượt chiến sĩ vào ra, hơn ai hết anh hiểu tâm trạng cấp dưới, hiểu người sĩ quan trẻ thuộc quyền đang trong tuổi thanh xuân khát khao điều gì giữa nơi heo hút đá núi thâm u này. Dân kỹ thuật vốn thực tế, anh nghĩ có khi nhờ chuyện này mà thế giới tinh thần của chàng sĩ quan trẻ kia sẽ bớt tẻ nhạt, đơn điệu và cằn khô...

Men theo lối mòn, Hà đi vòng qua mấy quả núi, thi thoảng anh lại gặp một vài người vác cành đào đá đi ra, trong số họ có cả phụ nữ, nhưng không thấy bóng dáng cô gái... Đi tiếp, gặp một con suối nhỏ nước trong veo, chứa trong lòng cơ man đá cuội được bàn tay thiên nhiên kỳ cọ tròn nhẵn. Ngược dòng mấy chục bước chân là bờ đập nhỏ, trũng nước sâu hoắm, tràn trề, nhìn rõ mọi sinh tồn trong lòng nước như bể cá cảnh; bên suối có mái lán, Hà nhận ra nắm lá cô gái cầm sáng nay được hong trên sạp. Nhìn quanh không một bóng người, rừng rậm rạp, trời chiều sầm xuống rất nhanh, không gian u tịch, Hà bất giác rùng mình, anh quay trở về mà trong lòng vẫn chất chứa nỗi niềm... Không tìm ra lý do để thuyết phục Đại đội trưởng, đồng nghĩa với việc ngày mai Hà sẽ phải phụ trách đánh chuyển cây đào ấy từ sườn núi kia xuống vườn hoa đại đội...

Hà ra trường về kho này được một năm, đôi chân đã cứng cáp quen với đường vành đai tuần tra vòng trong, vòng ngoài, mắt quen toàn cảnh là thung lũng bốn bề núi vây, những dãy nhà có phần thô kệch vì nó cũng chẳng cần phải đẹp đẽ, xinh xắn làm gì khi mà chứa trong bụng nó toàn đạn, bom, tên lửa; quen cận cảnh là những bông hoa dại lác đác đó đây… Nhưng Hà mãi chưa quen cuộc sống gần như cách biệt với đời sống nhộn nhịp ngoài kia, nhiều khi thèm nghe một giọng con gái…

Sáng hôm sau trời đẹp, Hà nhớ đến những câu hát của ngành kho: “Đây những cụm kho tựa lưng vào núi, khi bình minh lên chim hót, suối reo...”. Một thoáng vui, lại một thoáng buồn. Hôm nay anh sẽ phải chỉ huy chuyển cây đào xuống khuôn viên đại đội, ánh mắt cô gái nhìn anh van lơn, ám ảnh: “Các anh ơi đừng làm đau nó, rễ nó quen mọc len trong kẽ đá”. Anh đang tần ngần suy nghĩ, thì có số lạ gọi đến, anh nhận ra giọng cô gái. Cô kể lể, cô sụt sùi khóc, trái tim Hà lại một lần nữa tan chảy, nhưng lý trí vẫn cho anh đủ tỉnh táo để xâu chuỗi những điều cô gái tâm sự.

Cho dù được đền bù thỏa đáng, thì đó cũng vẫn là nghĩa cử lòng dân, có sự đồng thuận ấy mới có khu kho đáp ứng đủ mọi tiêu chí khắt khe này. Hơn thế cây đào mọc ở đó tự bản thân nó đã đẹp, một vẻ đẹp hoang sơ như có bàn tay thiên nhiên sắp đặt vị trí riêng cho nó vậy.

Đào là sinh viên đang học ngành Đông y, mỗi lần vào trang trại trong núi phụ giúp bố, cô cũng tập tành lần tìm lá thuốc chuẩn bị cho nghề nghiệp tương lai. Bận học, rồi lại tham gia hoạt động thiện nguyện phòng, chống dịch Covid, gần một năm nay cô mới ghé lại, ngó nhìn vào nơi hằn dấu kỷ niệm, ngắm nhìn cây đào thân thuộc của cô. Ngày xưa cô hay ngồi chơi trên tảng đá hình con thuyền kế bên cây đào. Vào những đêm trăng sáng, bóng cây in trên đá theo gió rung rinh, cô có cảm giác con thuyền đá như đang lắc lư, chòng chành. Chẳng biết đào mọc ở đó tự bao giờ, nhưng chắc chắn nó nhiều tuổi hơn cô, nếm trải hơi đá, gió rừng nhiều hơn cô... Nhà cô từng ở trên đấy, mấy năm trước nhà cô chuyển về phố mới nhượng lại vạt đất rộng nơi sườn núi ấy cho dự án quốc phòng. Bao năm rồi, trong mỗi khuôn hình của quá khứ, nhất là khi nhớ về mẹ mặc nhiên luôn gắn với không gian sườn núi, với tảng đá dưới gốc đào nơi cô được mẹ ẵm bồng, đùa chơi. Cây đào là dấu mốc neo giữ hoài niệm của cô, nơi có bóng dáng người mẹ đã khuất của cô.

Hà nghĩ cần thuyết phục Đại đội trưởng lần nữa, chẳng biết lý do này có lay chuyển nổi anh không, dù sao vì dự án quốc phòng mà gia đình cô gái phải rời xa nơi họ đã từng gắn bó, nơi có những hình bóng thân thương của quá khứ. Cho dù được đền bù thỏa đáng, thì đó cũng vẫn là nghĩa cử lòng dân, có sự đồng thuận ấy mới có khu kho đáp ứng đủ mọi tiêu chí khắt khe này. Hơn thế cây đào mọc ở đó tự bản thân nó đã đẹp, một vẻ đẹp hoang sơ như có bàn tay thiên nhiên sắp đặt vị trí riêng cho nó vậy. Thiên nhiên có quyền năng của riêng nó.

Truyện ngắn của Lê Văn Giang
Bắc Giang: 155 tác phẩm đoạt giải cuộc thi vẽ tranh, clip tuyên truyền về ATGT
(BGĐT) - Sở Giáo dục và Đào tạo (GD&ĐT) Bắc Giang vừa công bố 155 tác phẩm đoạt giải cuộc thi vẽ tranh, video clip tuyên truyền pháp luật về trật tự an toàn giao thông (ATGT).
Báo Bắc Giang có một tác phẩm đoạt giải báo chí toàn quốc về công tác đoàn và phong trào thanh thiếu nhi năm 2021
(BGĐT) - Ngày 8/12, T.Ư Đoàn TNCS Hồ Chí Minh tổ chức lễ trao giải báo chí toàn quốc viết về công tác đoàn và phong trào thanh thiếu nhi năm 2021.
 

Chia sẻ:

Ý kiến bạn đọc (0)

Bình luận của bạn...