Bếp lửa ngày đông
Gió ào ào lướt qua vai, êm ái đẩy tôi trôi ra ngoài thành phố. Đông rớt xuống trĩu nghiêng hàng cây bên lề phố. Hai bên quốc lộ, cánh đồng vắng đìu hiu, trơ khấc những gốc rạ bạc phếch trên nền đất cũng khô bạc như nhau. Cánh đồng này ngày trước xanh ngắt những vạt ngô. Nhưng giờ, người quê bận đi làm công ty hết nên không trồng cây màu nữa.
Tia nắng mai len qua màn sương sưởi ấm lối về phủ đầy hoa đồng nội. Mới đến cổng nhà, tôi đã thấy làn khói tỏa ra từ chái bếp, quấn trên ngọn cau quện vào màn sương mờ ảo. Mẹ đang lui cui cời bếp. Bố đang cầm nắm lá trà xanh vừa rửa vẩy sạch nước, cho vào ấm hãm.
Nhìn hai cái bóng liêu xiêu trong nắng sớm, lụi cụi chăm nhau, khóe mắt tôi cay xè. Bố mẹ luôn tần tảo sớm hôm, lo cho anh chị em tôi cuộc sống đủ đầy nhưng nhất quyết không chịu rời quê lên thành phố ở với các con.
Ảnh minh họa. |
Bố mẹ tôi bảo, ở phố ra đường thì sợ xe cộ, nhà cửa lúc nào cũng sợ kẻ gian nên không dám tiếp xúc giao lưu với người lạ. Nếp sống ấy bố mẹ không quen. Chi bằng cứ ở theo nếp quê, nhớ con nhớ cháu thì lên thăm vài hôm hoặc con cháu về thăm, hít thở không khí trong lành. Vậy là đủ vui rồi. Tôi sà vào hơ tay trước ngọn lửa hồng rừng rực cháy.
Gục đầu vào vai mẹ hít hà mùi yêu thương nồng nàn. Áp bàn tay chai sần thô ráp của mẹ lên má mà mắt như bị khói len vào xua nước chảy ra. Nhớ mỗi sớm mùa đông bị mẹ đánh thức dậy để chuẩn bị đi học. Mẹ kéo chăn ra khỏi người và gập luôn để tôi khỏi ngủ nướng. Tôi co ro, lò dò xuống bếp ngồi ngáp ngắn ngáp dài bên ánh lửa bập bùng.
Khi ấy chưa đủ thấu được nỗi vất vả của mẹ phải thức dậy từ lúc sương vẫn ken dày, buốt giá để chuẩn bị bữa cơm sáng cho chúng tôi ăn trước lúc đi học và tranh thủ làm đủ thứ việc trong nhà. Bát cơm thơm mùi khói bếp, chan chứa tình yêu thương của mẹ, đã làm ấm lòng chúng tôi trên suốt quãng đường từ thơ ấu đến trưởng thành.
Nhớ những ngày đầu khi mới vào bếp để thổi cơm giúp mẹ, tôi lóng ngóng, nhóm mãi mà củi không chịu bén lửa. Khói ùa vào che kín đôi mắt còn ngái ngủ. Mẹ dịu dàng, ân cần hướng dẫn tôi, rồi căn dặn: “Là con gái con phải biết giữ căn bếp ấm cũng là nhen cho ngọn lửa yêu thương luôn cháy…”.
Những buổi tối mùa đông, tôi thường ngồi bên bếp lửa, nghe tiếng củi nổ lép bép vui tai, tiếng lửa reo phần phật và khói cay điếc mũi... Và thả hồn mê mải vào những ngọn lửa đủ sắc màu, luôn thay hình đổi dạng mà ngẫm ngợi, ước ao.
Ước nhà mình có điều kiện đun bếp gas như nhà chúng bạn, để tay chân mặt mũi không bị nhọ nhem bởi than củi, nhọ nồi. Lại ước, giá có một chàng hoàng tử bỗng hiện ra từ than hồng, biến mình từ cô bé lọ lem thành công chúa lộng lẫy như trong truyện cổ tích…
Và cứ thế, tuổi thơ chúng tôi vo tròn quanh chái bếp nắng xiên. Hơi lửa ấm dìu tôi đi qua những mùa đông, mà còn vương đến tận bây giờ… Từ lâu rồi, cuộc sống đã đủ đầy, bếp điện, bếp gas bố mẹ tôi đều có cả. Nhưng dường như không muốn để thói quen thành xưa cũ, sáng nào bố mẹ tôi cũng dậy chất củi, đun nước, hãm ấm trà xanh, nghe tiếng chim hót bên hiên nhà, hưởng thú vui tao nhã tuổi già.
Nắng đã lên ấm áp trong giọng nói cười của bố tôi khi thấy con về. Nắng sóng sánh trong bát nước trà xanh thơm mùi khói rơm. Nhấp một ngụm nước ngọt lành, ấm áp. Thấm tình mẹ, đượm tình cha. Bỗng cảm thấy an yên đến lạ. Dù có trôi trong vòng xoáy mưu sinh, dù có mệt mỏi đến đâu, chỉ cần về đây, bên căn bếp này thì mọi ưu phiền đều tan biến hết. Nơi ấy là nơi an toàn nhất, ấm áp nhất, bền vững nhất và là niềm hạnh phúc nhất của những ai có mẹ cha.
Tản văn Hương Huyền
Ý kiến bạn đọc (0)