Thứ sáu, 19/04/2024
Bắc giang 31 °C / 25 - 34 °C
Hotline: +84.0204.3 856 624

Văn hóa / Tác giả, tác phẩm
Chia sẻ:
icon
0.5 1.0 1.5

Xóa ký ức xưa

Cập nhật: 12:26 ngày 10/09/2022
(BGĐT)- Đàn bà dễ thất thường, có khi nổi loạn, ảo tưởng nhưng rút cuộc cũng chỉ là mơ một cuộc sống trọn vẹn bên người mình yêu. Như thế có gì là nhiều nhặn đâu, đúng không anh? Nhưng nếu như em đoạt được anh từ tay vợ anh, thì liệu em có thật sự hạnh phúc hay không?

Em cần có một lý do nào đó thật mạnh mẽ, thật rõ ràng, để bứt em ra khỏi thành phố này. Bứt khỏi anh. Đà Lạt không phải là địa điểm thích hợp để chạy trốn một cuộc tình. Nhưng em chả có lựa chọn khác. Phân viện của trường đại học trong này đang cần giáo viên. Đúng lúc em cần một nơi để xa Hà Nội. Xa anh.

{keywords}

Minh họa: Hiền Nhân.

Phải mất một thời gian, bao lâu em không còn nhớ rõ nữa, em mới biết chắc mình đã có đủ can đảm để không quay về. Và vì thế em mới viết được những dòng này. Điều đó có thể chẳng có mấy ý nghĩa với anh nhưng với em thì nó là gánh nặng. Em cần phải đặt nó sang một bên.

Em vẫn coi mình là gái có chồng. Trong mối quan hệ với anh. Dù là chả bao giờ mình có can đảm cầm tay nhau đi dưới ánh mặt trời. Vậy thì em cũng cần một bằng chứng rõ ràng của sự ly hôn. Lời đoạn tuyệt được nói ra, có thể cất đi cây thập tự mà em vẫn lầm lụi vác? Vớ vẩn quá, phải không anh? Đừng trách em nếu điều đó hơi phiền cho cuộc sống chắc là đang yên ổn của anh.

Em rất nhớ câu chuyện ở Nhật Bản, khi một chiếc bát bị vỡ, nó sẽ được gắn lại với nhau bằng cách trám những khe nứt bằng vàng, tạo ra những đường hoa văn tuyệt đẹp. Thông điệp đằng sau đó chính là nhấn mạnh vẻ đẹp nằm ở những chỗ bị rạn nứt. Họ tin rằng mỗi một thứ bị hỏng đều có nguyên do. 

Dù mang trên mình vết nứt, dù mang tâm lý thất bại thì không có gì là không thể sửa chữa được. Vết nứt như một chứng nhân cho những gì một người trải qua và tạo nên họ ngày hôm nay. 

Điều đó càng làm cho món đồ trở nên quý giá hơn. Rồi dần dần, em hiểu ra triết lý thâm sâu của người Nhật. Không ai có cuộc sống hoàn hảo, cuộc đời ai cũng có những rạn vỡ. Nhưng có lựa chọn lấy vàng để lấp đầy vết nứt hoàn toàn phụ thuộc vào mỗi con người. Không ai có thể mãi chìm sâu vào quá khứ. Đôi khi vết nứt là điều không thể tránh khỏi để giúp người ta trở thành con người mới.

Em đang nói chuyện với anh đây chính là một con người mới. Một em khác mà có lẽ giờ đây anh cũng không nhận ra. Đó không còn là cô gái yêu đương bốc đồng và sẵn sàng tin rằng trái tim có lý lẽ riêng của nó. Thuốc mê tan rồi, em đã lấy lại bình tĩnh trong tâm.

Em đã đủ bình tĩnh để nhìn lại những năm tháng đi bên lề cuộc sống chồng vợ của anh. Bình tĩnh đến mức như thể đó là chuyện của người khác. Có thể anh cũng chưa bao giờ biết anh đã vô tình làm em đau đến như thế nào.

Nhưng em đã biết, mọi nỗi đau rồi cũng qua đi. Không có nỗi đau nào là quá với sức chịu đựng của con người.

Chắc chắn anh sẽ hỏi em: “Vì sao?”

Vì sao ư?

Anh có còn nhớ mùa xuân năm đầu tiên mình yêu nhau, anh bảo muốn mua tặng em một cây địa lan. Loài cây mang tên và em lại mệnh thổ. Em đã bao giờ gặp người tinh tế đến thế đâu. Lòng em chỉ chực reo lên. Em không giống với đa số các cô gái thời nay, em thích những món quà mà với rất nhiều người có thể không có giá trị sử dụng. Anh còn nhớ đã hỏi em lẩm bẩm gì đấy nhưng em không cho anh biết em đang khe khẽ nhẩm bài thơ của Thư Đình tình cờ đọc được trên mạng. Bài thơ có tên Hoàng hôn, của một thi sĩ xa lạ...

Em nói: Em nghe sau lưng có tiếng bước chân nhè nhẹ

Anh nói: Là gió nhẹ hôn con đường nhỏ anh qua

Em nói: Sao màu sắc bộn bàng giống như hoa tặng

Anh nói: Là lông mi anh dính đầy phấn hoa

Em nói: Hoa cúc nhỏ đã khép mắt thiu thiu ngủ

Anh nói: Địa lan lại nở lớp lớp trong lòng

Em nói: Đó là một buổi chiều xuân sức sống dào dạt

Anh nói: Đó là một hoàng hôn quyến rũ người say sưa.

Giá mà anh dừng lại ở món quà đó thì tốt biết bao.

Anh còn nhớ một lần em ngỏ ý muốn được anh chở đi ăn một chút gì đó nong nóng. Em có thể tự đi một mình lắm chứ. Nhưng em muốn níu kéo cái cảm giác ấm áp bên người đàn ông em yêu. Em muốn phá vỡ quy tắc về nhà trước 7 giờ tối của anh, mà cũng chỉ là một lần thôi. 

Anh không nói ra lời chối từ. Nhưng dọc đường đi, anh buột miệng kể với em rằng tối nay vợ anh nấu món cá chép om dưa, ăn với rau sống trời hanh hao như thế này thì tuyệt. Bỗng nhiên, em không thấy thèm cái gì đó nong nóng nữa. Không thèm cảm giác được áp sát vào anh, giữa một buổi tối mùa đông, mà ban đầu em ngỡ là rất dịu dàng ấy.

Anh còn nhớ có một lần anh tặng em một hộp phấn của Chanel. Em xúc động cho rằng anh biết cả đến sở thích nho nhỏ này của em. Nhưng điều gì đó lại xui em cắc cớ hỏi anh: Vì sao anh không đem về cho chị ấy dùng? Em ân hận ngay lúc đó, bởi câu trả lời của anh: Da vợ anh trắng lắm, không bao giờ cần dùng phấn, có đưa thì cô ấy cũng cho người ta thôi. Suýt nữa em làm rơi hộp phấn.

Em tìm quên nơi thành phố hoa mộng có thể là một ý tưởng điên rồ. Nhưng thật sự thì em đã dần quên được. Hoặc giả là tâm trí em vướng bận đến mức em ngỡ rằng em đã quên anh. Thôi kệ, cho dù sự thật là như thế nào thì cũng có một sự thật hiển hiện đây: Em đã xa anh lâu, thật lâu. Và em vẫn sống sót, thậm chí vẫn giữ được vẻ ngoài bình thản.

Những lúc lòng rỗng, em một mình lang thang khắp thành phố này. Đà Lạt là một tập hợp của kiến trúc Pháp. Một thành phố sẽ ở trong tim người nếu như đã từng một lần qua. Sườn nhà bằng gỗ xây chèn gạch là kiểu Normandie. Mái dốc đỉnh nhọn nối liền với ống khói lò sưởi là phong cách Bretagne. Nhà mái bằng, nhiều cửa vòm cong là đặc điểm nổi bật của kiến trúc Địa Trung Hải. 

Tầng dưới xây bằng gạch hoặc đá, tầng trên bằng gỗ, balcon dài suốt mặt tường gợi nhớ phong cách Basque. Em quyết định biến những giờ tẻ nhạt trên giảng đường đại học bằng cách cho sinh viên khám phá thực tế. Em nổi tiếng là cô giáo trẻ có gu, trong cả ăn mặc và giảng dạy. Sinh viên quý mến em. 

Nhưng em vẫn thấy lòng mình lạnh lẽo. Em vẫn không xua đi được cảm giác nghèn nghẹn, mỗi khi có điều gì đó xui khiến em nhớ anh. Em không ngăn nổi mình nhớ lại những gì đã từng xảy ra. Ký ức em toàn những chuyện buồn.

Em đã tự lừa dối mình một thời gian dài, quá dài so với tuổi thanh xuân của một phụ nữ anh ạ. Tình yêu có những lẽ phải mà bản thân lẽ phải không hiểu nổi. Bao nhiêu tháng năm, em đã bấu víu vào điều đó để biện hộ cho chính mình. Nhưng rồi em đã hiểu ra rằng không phải vì anh đã có vợ và em phải chờ ngày bọn trẻ lớn. 

Em đã nhầm khi nghĩ rằng cuối cùng trong cuộc thi năng lực chờ đợi này, mình sẽ là người đội vòng nguyệt quế. Trên thực tế, chỉ có mình em tham gia vào cuộc thi do chính em tưởng tượng mà thôi. Anh sẽ không bao giờ là của em, đúng như em mong ước.

Đàn bà dễ thất thường, có khi nổi loạn, ảo tưởng, nhưng rút cuộc cũng chỉ là mơ một cuộc sống trọn vẹn bên người mình yêu. Như thế có gì là nhiều nhặn đâu, đúng không anh? Nhưng nếu như em đoạt được anh từ tay vợ anh, thì liệu em có thật sự hạnh phúc hay không?

Sao em lại cần nhiều thời gian đến thế, để đủ dũng cảm rời xa anh? Phải chăng trong tình yêu, cũng có một hội chứng tương tự hội chứng Stockhom, khi mà kẻ bị bắt cóc chuyển từ căm hận sang yêu say đắm kẻ giam cầm mình.

Truyện ngắn của Võ Hồng Thu

Căn nhà xưa
(BGĐT) -  Mỗi lần trở về thăm bố, tôi thích thả những bước chân ở cái nơi tôi từng gắn bó thuở bé con. Tôi thích bầu không khí nhẹ bẫng sớm tinh mơ trong trẻo của mùa thu. Nơi đây có con gió lao xao, có những chùm lá tre xanh côm cốm đầu mùa, chúng khẽ khàng chạm vào nhau khiến tôi cứ nao nao trong dạ.
Lựa chọn
(BGĐT) - Nàng sợ nhất là độ cao, thậm chí những đôi giày cao gót quá 10 cm cũng không dám đi, nàng thấy nó tròng trành, không vững. Thế rồi, ghét của nào trời trao của ấy. Sau khi lấy chồng khoảng ba tháng thì bố mẹ chồng bảo, trước đây họ có mua một căn chung cư, để tiện cho việc đi làm của hai vợ chồng thì hai đứa về đó ở. 
Một nét mi cong
(BGĐT)- Anh ấy bỗ bã, chưa nói thì đã cười, cũng chẳng biết nấu cơm bếp củi là gì, con xin bái bai. Thủy đỏng đảnh nói với mẹ khi Cường vừa ra khỏi ngõ. Người mẹ lắc đầu. Con còn muốn như thế nào? Bà Vại lắc đầu.

Chia sẻ:

Ý kiến bạn đọc (0)

Bình luận của bạn...