Thứ năm, 25/04/2024
Bắc giang 29 °C / 25 - 28 °C
Hotline: +84.0204.3 856 624

Văn hóa / Tác giả, tác phẩm
Chia sẻ:
icon
0.5 1.0 1.5

Chị Nghịt

Cập nhật: 14:38 ngày 20/10/2022
(BGĐT) - Tên chị là Nghịch. Nghịch trong nghịch ngợm nhưng ở làng tôi ai cũng gọi chị là Nghịt. Nguyên do là bởi dân làng phát âm những từ có cái đuôi chờ (ch) đằng sau đều thành tờ (t) hết.

Tôi cũng gọi chị Nghịt theo cách phát âm như thế từ hồi còn học cấp 2 với nhau. Chị Nghịt, chao ơi, đó cũng chính là mối tình đầu đơn phương của tôi. Thuở đó, chị đẹp nhất trường, đẹp nhất làng tôi. Chỉ khổ cho chị là đi học muộn nên mười tám tuổi vẫn còn chung lớp với bọn tôi. Chị học yếu, trong khi tôi là học sinh giỏi toàn diện của trường. 

{keywords}

Minh họa: TQ.

Cô giáo chủ nhiệm phân công tôi kèm cặp chị học tập. Tối nào, tôi cũng cầm sách vở qua hầm nhà chị học bài. Trong ánh đèn phòng không mờ mờ sáng, tôi giảng thêm toán, thêm văn cho chị. Chị ngồi sát bên tôi, hơi con gái tỏa ra như mùi đòng đòng nếp, thơm hơn mọi thứ trên đời.

Tôi thích chị. Còn chị dường như chẳng biết tình cảm riêng tư của tôi dành cho và vẫn ngơ ngơ ngác ngác trước những định lý Pi Ta Go, định luật Ôm. Về văn, chị khá hơn, khi tôi giảng về nỗi đau bán mình chuộc cha của Thúy Kiều, chị đã rơi nước mắt. Chị nhìn tôi, giọng ngậm ngùi: "Đời nàng Kiều sao khổ thế, không biết đời mình sau này thế nào?". 

Tôi an ủi, chị đẹp, hiền như thế, khối anh mê. Chị cười cười, Nghịt mà đẹp à, chị đang lo làng mình con trai đi bộ đội hết chẳng còn biết yêu ai, lấy ai. Tôi nửa đùa nửa thật, chị đừng lo, em sẽ yêu chị, cưới chị về làm vợ. Chị cười chảy cả nước mắt, em mà đòi lấy chị à, chị hơn em những ba tuổi, người làng biết sẽ cười cho đấy. 

Tôi cầm tay chị, họ cười hở mười cái răng, em nói thật đấy, lớn lên chút nữa em sẽ cưới chị. Nghe tôi quả quyết thế, chị cười lất ngất, má rựng đỏ, thôi nào, em học giỏi sau này sẽ trở thành kỹ sư, bác sĩ, con gái chạy theo từng đoàn tha hồ mà chọn. Không, em chẳng chọn đứa nào hết, em yêu chị, em sẽ lấy chị làm vợ. Tôi càng nói càng hăng.

Tôi nhớ chị. Tháng Năm. Những chùm hoa phượng vĩ đỏ rực trên cành. Bằng lăng tím dọc phố. Nơi chị ở bây giờ cũng nhiều hoa phượng và bằng lăng lắm. Nằm dưới những chùm hoa phượng đỏ và bằng lăng tím có một ngôi nhà bé nhỏ ở giữa hàng nghìn ngôi nhà bé nhỏ san sát, giống nhau như tạc. Năm nào tôi cũng đến với chị, sau một đêm đi tàu hỏa có giường nằm êm ái phòng điều hòa mát mẻ nhưng chưa bao giờ ngủ được. Chị là nỗi thao thức của tôi, mấy mươi năm rồi, vẫn thế...

Đêm ấy mưa tầm tã. Học bài xong rồi, tôi và Nghịt rả rích chuyện trò với nhau. Bố mẹ chị đi thăm người bà con ở xã bên đến trưa mai mới về. Thằng cu Láu, em trai út của chị thì đã ngủ say. Tôi chui ra cửa hầm, mưa vẫn chưa ngớt. Tiếng chị với lên, chờ mưa tạnh rồi về, nếu không em ngủ lại với thằng Láu cũng được. 

Tôi ậm ừ, dạ, để em xem… Mưa. Tôi khe khẽ đặt mình xuống bên thằng cu Láu. Chị cũng nằm xuống, phía bên kia thằng em trai khét mù mùi nắng của mình. Không ngủ được. Có cái gì đó đang trỗi dậy trong tôi. Tôi lắng nghe tiếng chị thở đều đều, đều đều. Chẳng biết chị ấy đã ngủ chưa?

Ngọn đèn phòng không còn thắp. Tôi ngồi dậy, ôm gối ngồi ngắm chị. Chị nằm nghiêng, mái tóc buông ra một bên đen nhánh. Chị trở mình, nằm ngửa, ngực chị nhô lên cao cao phập phồng theo hơi thở. Tôi thổi tắt đèn, nhẹ nhàng đến nằm bên, chị vẫn không đổi tư thế. Bàn tay tôi đặt lên cơ thể chị. Tiếng thở của chị vẫn đều đều nóng ấm. Bỗng chị trở mình, quay mặt sang tôi. "Đừng thế. Ngủ đi em, trời có lẽ sắp sáng rồi".

Cách đây không lâu, có một tội ác làm kinh hoàng đất nước. Một sinh viên đẹp như người mẫu đã giết chết người yêu cũ của mình. Tôi cảm thấy bải hoải, hoang mang khi phải thụ lý nhiều vụ án mà đối tượng gây ra phần lớn còn rất trẻ. Tôi đã không cầm được nước mắt khi thấy mình bất lực. 

Bất lực ngay cả với chính mình trong sự bi quan không dễ cưỡng lại. Chị lại đến với tôi, ánh mắt trong veo như ban mai và nụ cười đằm thắm như ngọn lúa đồng. Cả những giọt nước mắt của chị nữa, vẫn lấp lánh trong tôi. Lấp lánh.

Chị Nghịt gọi tôi dậy. Pháo Mỹ từ ngoài biển đang câu vào ùng oàng. Tiếng nổ từ trên Trường Sơn vọng lại. Chị bê ra rá khoai lang luộc còn nghi ngút khói. Thằng Láu chọn ngay củ to nhất vừa thổi phà phà vừa ăn ngoay ngoáy. Tôi vừa ăn vừa nhìn chị. Chị cười, ăn nhiều vào nghe, sớm nay có lên núi hái sim với chị không? Tôi gật gật đầu, thèn thẹn khi nghĩ tới chuyện đêm qua. Chị bình thản nhìn tôi. Bình thản tới mức làm tôi chợt nghĩ chuyện hôm qua chỉ là giấc mơ của tôi về chị.

Dạo này, tôi thấy chị đôi lúc hay thảng thốt bồn chồn. Có bài toán tôi giảng đi giảng lại ba lần chị vẫn không hiểu ra. Tôi cáu, chị sao thế? Chị cười à à, cái đầu chị tăm tối quá, nhét mãi không vào, kiểu này chắc chị bỏ học để lấy chồng thôi. Tôi cáu hơn, chồng chồng con con, hôm qua mới nói không có ai để lấy mà nay lại đòi đi lấy chồng rồi. Chị ôm tôi rõ chặt, sao mau giận người ta thế, chị nói đùa đấy mà, thôi giảng lại bài toán vừa rồi cho chị đi...

Chị bước vào cuộc đời tôi với nét đẹp thôn nữ đằm thắm và sự hồn nhiên tươi trẻ. Tôi lặng thầm yêu chị với sự bồng bột rạo rực của thằng con trai mới lớn. Tình cảm ấy vẫn còn để lại dư ba trong lòng tôi đến hôm nay. Tôi cất giữ những kỷ niệm về chị trong lòng, chưa kể, có lẽ mãi mãi không kể cho ai biết bởi đó là vầng sáng bí mật của hai người. 

Cộng thêm vào đó là mặc cảm chưa làm cho chị được gì khi chị gặp rắc rối, đau khổ. Nỗi rắc rối ấy, đau khổ ấy lẽ ra không phải dành cho chị. Cái thời xa vắng như một nhà văn đã gọi thật anh hùng, thật bi tráng nhưng cũng thật nghiệt ngã, hẹp hòi, thật ấu trĩ làm sao.

Chiến tranh ngày càng ác liệt hơn. Quanh làng tôi có những trận địa pháo cao xạ đóng để bảo vệ bến phà sông Linh, cống Mười, cầu Khe Nước nằm trên quốc lộ 1A. Đã có khá nhiều trận đọ sức giữa bộ đội phòng không của ta và máy bay Mỹ. Nhiều anh bộ đội phòng không trẻ măng hy sinh trên mâm pháo. 

Dân làng tôi thương các anh lắm. Ở làng tôi, ai cũng muốn làm một điều gì đấy, đóng góp một phần nào đấy vào cuộc chiến đấu chung của dân tộc. Thỉnh thoảng chi đoàn lớp 7C của tôi cũng mang quà tặng các anh bộ đội và chị Nghịt không mấy khi vắng mặt trong các lần tặng quà ấy.

Có những tối chị Nghịt vắng nhà. Chị nói dối với bố mẹ là sang học bên hầm nhà tôi. Chị rỉ vào tai tôi, giấu cho chị nhé, rồi chị thưởng. Tôi gật gật đầu nhưng mắt lại tròn xoe nhìn chị. Tôi không biết chị làm cái chuyện gì mà bí mật ghê thế. Tôi rắp tâm theo dõi chị với sự tò mò hồi hộp ngày càng tăng.

Chị Nghịt đi gặp người yêu. Tôi nhẹ nhàng bám theo chị và phát hiện ra điều ấy. Một người con trai đã đợi chị ở cồn cát ven làng. Họ ngồi bên nhau, lúc đầu hơi xa xa sau xích gần lại, rất sát. Họ thì thầm với nhau điều gì tôi nghe không rõ. Khoảng một giờ đồng hồ, hai người hôn nhau rồi ra về. Tôi úp mặt vào cát nóng tấm tức khóc. Một nỗi tủi hờn dâng tràn trong tôi…

Hiền, vợ tôi người Hà Nội. Tôi vốn dân tỉnh lẻ nhà quê và hơn Hiền mười tuổi. Tôi làm ở ngành kiểm sát, vợ làm ngân hàng, xinh đẹp giỏi giang nên thường hay theo sếp đi công chuyện đây đó. Thời gian gần gũi nhau của vợ và tôi rất ít. Bạn thân thấy thế thì bảo, coi chừng bị cắm sừng đó nhé. 

Tôi cười nhạt, ôi dào, nặng nề chi chuyện đó, thời buổi bây giờ họ đào khoai nhà mình thì mình đi đào môn nhà họ. Nói cứng thế nhưng thực lòng tôi cũng lo lo. Có lúc gần nhau tôi cũng đã nói xa nói gần với Hiền chuyện này nhưng đều bị nàng trấn an hết, anh cố mà giữ mình, còn em, chồng khỏi lo đi. Tôi tin lời vợ, vả lại Hiền rất yêu đứa con gái duy nhất của chúng tôi năm nay lên mười.

Cũng lạ, mỗi khi lung lay niềm tin về phụ nữ tôi lại nhớ về chị Nghịt. Dù thương yêu đến mấy cũng phải chừng mực. Cái đêm tôi đặt tay lên thân thể chị Nghịt, bối cảnh để chị trở thành đàn bà đã hiển hiện, chỉ tặc lưỡi là xong. Tôi sẽ trở thành đàn ông ở tuổi vị thành niên. Và, vô tình cả hai đều phạm tội. Tôi biết ơn chị đã dịu dàng phanh lại lòng ham muốn của tôi, nếu không chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó. Mỗi tuần chị lại bỏ học nhóm một vài buổi. 

Tôi biết chị ra cồn cát đầu làng với người yêu của mình. Một lần lên núi hái sim, Nghịt bật mí với tôi về anh ấy, tên Dũng. Bộ đội cao xạ. Quê Bắc Giang. Hát quan họ hay lắm. Tôi vặn hỏi, chị với anh ấy đã gì với nhau chưa? Chị cốc nhẹ vào trán tôi, gì làm sao được, chỉ mới hôn nhau thôi. Hôn thế nào? Hôn thế này này! Nghịt ôm tôi và đặt vào môi cậu bé mười lăm tuổi một nụ hôn mười tám. Tôi thấy mình đang bay như những đám mây trắng trên đầu. Suối đang chảy trong tôi róc rách, mát rượi.

Tin chị theo trai bị dân quân bắt được đến với tôi như sét đánh ngang tai. Thời chiến tranh ấy, quan hệ nam nữ bất chính được khép thành tội. Cả làng đồn ầm lên chuyện chị. Mới tí tuổi đầu đã yêu đương nhăng nhít như bọn đế quốc tư bản. Không ít người chì chiết chị như thế. Lớp 7C kiểm điểm chị. Tội quan hệ bất chính làm ảnh hưởng đến danh dự của lớp, của trường, của làng xã, của gia đình và cả cuộc kháng chiến chống Mỹ của quân và dân ta. 

Tôi không kìm được đứng dậy, thưa cô giáo, thưa các bạn, chị Nghịt không có tội, chị ấy chỉ yêu anh bộ đội thôi mà. Giọng cô giáo chủ nhiệm riết róng: "Em Việt, tại sao em lại nói thế, trong khi dân tộc Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước, em Nghịt lại đi yêu đương vớ vẩn, hay là các em muốn sống theo kiểu Thà một phút huy hoàng rồi chợt tối, Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm. 

Đó là kiểu sống tiểu tư sản, các em có hiểu không? Cô đây, chồng đi B năm năm rồi mà vẫn chịu đựng, ch…ị…u…đ…ự…n…g…". Nói tới đây, bỗng dưng cô giáo òa khóc. Nức nở. Lũ chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau. Nghịt đứng dậy, thưa cô, thưa các bạn, em xin lỗi…

Tin tôi được bổ nhiệm vụ trưởng đến cùng lúc với tin xã tôi được phong tặng danh hiệu Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân thời kỳ chống Mỹ cứu nước. Đặc biệt hơn nữa là chị Nghịt, trong quyết định ghi đầy đủ họ tên là Hoàng Thị Nghịch cũng được truy tặng danh hiệu Anh hùng dịp này. Chị Nghịt ơi, thế là sự cống hiến của chị đã được đền đáp, tri ân xứng đáng.

Quả bom lade của Mỹ ném xuống trận địa đã bứng trọn một khẩu đội pháo 57 ly. Cả khẩu đội hy sinh. Anh Dũng, người yêu của chị cũng nằm trong số đó. Trong lễ truy điệu các chiến sĩ hy sinh, chị Nghịt đầu chít khăn tang ngồi ôm lấy quan tài anh Dũng. Ai thấy cảnh đó đều không cầm được nước mắt. Những giọt nước mắt đau thương. Những giọt nước mắt hối hận.

Tốt nghiệp cấp 2 tôi chuyển lên cấp 3. Chị Nghịt thôi học, xung phong đi thanh niên xung phong, mở đường Trường Sơn. Người ta kể, mười chín tuổi, chị đã nổi tiếng trên toàn tuyến đường Trường Sơn với chiến công phá bom nổ chậm. Chị, người bạn thiếu thời của tôi, mối tình đầu yêu dấu của tôi đã hy sinh trong một lần phá bom ở Cổng Trời. Khi ấy, chị mới bước vào tuổi hai mươi.

Trong em, mãi mãi chị ở tuổi ấy và trẻ hơn. Trẻ như nụ hôn chị dành cho em hôm hái sim trên núi Nại chị ạ.

Lần nào đến thăm chị ở Nghĩa trang liệt sĩ Quốc gia Trường Sơn tôi đều nói với chị những lời như thế. Chị chắc là nghe lời tôi nói vì bó hương tôi thắp cho chị lần nào cũng bùng bùng cháy đỏ. Lần này cũng thế, tôi đặt lên mộ chị một chùm hoa phượng vĩ đỏ thẫm, một cành hoa bằng lăng tím ngát và thầm thì với chị những lời quen thuộc. Và, diệu huyền thay nén hương lại bùng cháy. Ngọn lửa như minh chứng thiêng liêng về sự bất tử.

Truyện ngắn của Nguyễn Hữu Quý

Như nắng, như mưa...
(BGĐT) - Quyên kiễng chân, rướn người, mắt không rời nơi phía cửa ra vào. Sân bay náo nhiệt quá. Quyên hồi hộp lướt qua dòng người vừa bước xuống từ trên chiếc máy bay Boeing 737 mới hạ cánh cách đây ít phút. Kia rồi! Chẳng phải anh đó sao? Quyên thấy trái tim mình bỗng chốc đập rộn ràng. Anh cũng đang đưa mắt kiếm tìm Quyên. Rất nhanh, mắt họ chạm nhau. Anh nở nụ cười tươi làm bừng sáng cả khuôn mặt. Anh lách người qua đám đông, tiến nhanh về phía cô.
Phận tầm gửi
(BGĐT)- Về làm dâu nơi mảnh đất này, có ngày nào mẹ tự nghĩ cách giải thoát cho số phận của mình không? Hay mẹ không biết như thế là bị kìm kẹp, thua thiệt, bất công. Mẹ luôn tự hào về anh em nó. Trong mắt mẹ, chồng mình đẹp trai, tài giỏi, tri thức. Bao nhiêu cái thanh cao thuộc về ông ấy. Bao nhiêu cái nhem nhuốc, thô kệch thuộc về mẹ. Chả thế, ông được cử đi Liên Xô học. Mở mày mở mặt cả dòng họ. 
Tổ ong trên cao
(BGĐT) - Hội là người dị ứng đủ thứ. Hồi sinh viên, có bữa bị nổi mề đay mẩn ngứa sau bữa cơm chúc mừng sinh nhật Ngân, cộng thêm ghẻ nước từ bể tắm công cộng ngứa đến điên người. Đã vậy, lúc trưa lại thấy Ngân mặc chiếc váy ai đó tặng, Hội thoáng buồn tìm ra bãi sông. Vì mải nghĩ vu vơ, Hội không biết mình đang gãi đến bật móng trên da đến tứa máu lúc nào không hay.
Chia sẻ:

Ý kiến bạn đọc (0)

Bình luận của bạn...