Thứ sáu, 19/04/2024
Bắc giang 30 °C / 25 - 30 °C
Hotline: +84.0204.3 856 624

Xã hội
Chia sẻ:
icon
0.5 1.0 1.5

Cũng là nghĩa cũ tình xưa

Cập nhật: 14:11 ngày 20/08/2017
(BGĐT) - Việc ông Bảo 78 tuổi ngã xe máy gãy xương nằm co ro ở nhà gần tháng trời không có vợ, con tới chăm sóc loan khắp xã. Mà ngay khi còn điều trị ở bệnh viện cũng chỉ trông cậy vào người em mới kết nghĩa chứ có nhờ được người ruột thịt đâu. Người chê trách vợ con ông cũng có, người đồng tình cũng nhiều.
{keywords}

Minh họa: An Khánh.

Kể cũng tội cho ông nhưng mọi sự đều có nguyên do của nó. Ông Bảo đã trải qua năm đời vợ. Đầu tiên là bà vợ lấy ở xã bên, có với nhau hai con. Ông đi công tác ở miền Trung, léng phéng với một cô được thêm đứa con. Sau chiến tranh vào Nam, ông lại già nhân ngãi, non vợ chồng với một cô ở đồng bằng sông Cửu Long và lại có thêm đứa con nữa. 

Bị kỷ luật, về quê, ông nhất quyết bỏ vợ cả - người vợ lam lũ, thủy chung, để lấy một cô kém mình gần hai chục tuổi quen biết qua một chuyến đò. Ở với ông chưa đầy hai năm, cô gái lặng lẽ bỏ đi sau khi để lại một tờ giấy với mấy dòng chữ kể tội ông gay gắt. Không lâu sau, ông Bảo  lấy một phụ nữ lỡ thì ở một huyện miền núi nhưng người này cũng đâm đơn ly hôn vì không chịu nổi tính trăng hoa của chồng. Vậy là 75 tuổi, ông sống thui thủi một mình. Vợ con ông từ lâu đã coi như không có ông!

Lúc ốm đau thế này ông mới thấm thía sự cô đơn. Rõ là lắm vợ nhiều con nhưng dù biết tin tai nạn chẳng ai đến với ông. Họ hàng gần xa phần vì giận ông về cách sống, phần bận bịu công việc nên thi thoảng mới tới thăm chốc lát. Vậy là ngày nối ngày ông lụi cụi, chệnh choạng, hai tay hai nạng làm đủ mọi việc cho mình. Nhiều lúc ngã sấp ngã ngửa trong nhà ngoài sân mà chẳng ai hay.

Một buổi sáng có bà già tóc bạc trắng, xách chiếc làn nhựa căng phồng tới thăm ông Bảo. Người trong thôn nhận ra bà Liễu, vợ cả của ông, người hai mấy năm mới quay trở lại nơi này. Vài ba người hàng xóm cũng vì tò mò mà theo chân bà Liễu đi vào. Ông Bảo sững sờ khi nhận ra vợ cũ, không nói lên lời.

- Tôi vừa mới biết tin ông bị hạn. Thôi thì cũng là nghĩa cũ tình xưa - bà khe khẽ nói.

- B...à...T...ô...i - ông Bảo lắp bắp - Ông trời phạt tôi...

- Chuyện cũ đã qua, nói lại làm gì. Tôi nghe chuyện ông mà thấy tội quá. Tôi đến đây đỡ cho ông, bao giờ ông lành lặn mới về.

Ông Bảo gục mặt xuống vòng tay, đôi vai run bần bật. Bà Liễu quay mặt, cố giấu những giọt nước mắt ứa ra.

Chuyện này đã xảy ra ở làng Hạ gần hai tháng nay. Ai cũng khen xử sự của bà Liễu, đúng là người phúc đức. Ông Bảo đã có thể đi lại chậm rãi trong ngõ. Người làng bảo, ông già dẫu có lành viết thương cơ thể nhưng khó lành vết thương lòng.

Đỗ Văn

Chia sẻ:

Ý kiến bạn đọc (0)

Bình luận của bạn...